Nam Thê Xung Hỉ… – Chương 35


Chương 35:

Đào Nhạn bị phản ứng của cậu dọa sợ: “Sao kinh ngạc thế, cậu đừng nói cho tôi là trước giờ cậu chưa từng đụng đến nó nhá?”

Đâu chỉ là chưa từng đụng vào, cậu căn bản còn không biết có thứ này tồn tại trên đời.

Cao bảo dưỡng nơi thầm kín là cái quỷ gì?

“Không thể nào, cậu thật sự chưa từng dùng, cậu thành niên rồi nha, lẽ nào không có nhu cầu ở phương tiện kia à, cái này không chỉ có tác dụng bảo dưỡng, còn có thể phục hồi, dùng tốt cực kỳ, tôi mỗi tháng đều dùng hết một tuýp đó.”

Đào Nhạn nói quá trắng trợn, cứ như kiểu đây thực sự không phải chuyện gì khó nói.

Trên thực tế, thân là song tính, mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày mà nhu cầu ở phương diện kia đặc biệt mãnh liệt, đây đều là phản ứng sinh lý bình thường, không phải chuyện khó nói, huống hồ mọi người đều là người trưởng thành rồi, phương diện kia có chút nhu cầu không phải rất bình thường sao?

Chỉ là phản ứng của Dung Hiểu vừa rồi hơi lớn, làm cho hắn có chút bất ngờ.

Lúc này nhìn lỗ tai Dung Hiểu đã đỏ ửng, Đào Nhạn thật sự tin tưởng khả năng trước nay cậu chưa từng đụng tới, thậm chí cũng không biết có thứ này tồn tại.

Năm bao nhiêu rồi, sao lại có đứa nhỏ ngây thơ như vậy.

“Tôi không muốn, tôi không có.” Dung Hiểu không dám nhìn thẳng vào thuốc mỡ trong tay hắn, cậu hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.

Nếu như biết Đào Nhạn muốn cho cậu thứ này, ngày hôm qua cậu nhất định sẽ từ chối.

Thấy đứa nhỏ sắp khóc đến nơi rồi, Đào Nhạn muốn cười lại cảm thấy vào thời điểm này, nếu như hắn thật sự cười, e rằng Dung Hiểu sẽ không thèm để ý đến hắn nữa.

Ho khan một tiếng, giả vờ tự nhiên nói: “Có gì mà không tiện chứ, loại nhu yếu phẩm này là cần thiết, còn chạy quảng cáo rất quanh minh chính đạo đó, có người đã kết hôn còn dùng thứ này làm quà tặng đối phương, chớ đừng nói chi tới quan hệ tốt một chút cũng thầm bàn luận với nhau.”

Ngắn ngủi trong mấy phút, tam quan của Dung Hiểu đã được đổi mới tận mấy lần.

Cậu liếm liếm đôi môi đã hơi khô: “Vậy tôi cũng không cần, tôi chưa dùng tới.”

“Bây giờ cậu chưa dùng tới, thì sau này cũng có lúc cậu cần, loại này dùng tốt lắm đó, cậu giữ lại đi, đến lúc có nhu cầu thì bôi một chút cũng rất dễ chịu, cậu đừng có dùng mấy đồ linh tinh ngoài kia, được được, tôi không nói nữa.” Đào Nhạn thấy viền mắt Dung Hiểu cũng đỏ lên rồi, sợ nói nữa cậu nhóc lại bùng nổ, vươn tay vỗ vỗ vai cậu, đến cùng vẫn nhịn không được phì cười, “Cậu thật đúng là bảo bối.”

Dung Hiểu thấy hắn không có ý định thu lại “quà”, liền hơi bối rối, còn muốn cự tuyệt.

Đào Nhạn trực tiếp nhét vào trong tay cậu: “Không cầm là tôi đưa trực tiếp cho trợ lý của cậu giữ hộ đó…”

Dung Hiểu theo bản năng nhận lấy: “Sao cậu lại xấu xa như vậy!”

Đào Nhạn bị lời này của cậu chọc cười: “Sao cậu lại đáng yêu như vậy, cứ tiếp tục thế này, tôi cảm thấy tôi nên vứt bỏ Hứa Nghị để theo đuổi cậu!”

“Tôi không thích cậu, cậu tuyệt vọng đi.” Dung Hiểu nắm thật chặt tuýp thuốc mỡ nhạy cảm trong tay, quay người nhanh chóng ra khỏi phòng hóa trang.

Hiện tại cậu không muốn ở cùng một không gian với Đào Nhạn.

Đào Nhạn sờ sờ mũi, liền nghe Trương Đồng nói: “Hai nhóc nói gì thế, sao mà mặt cậu ấy lại đỏ như vậy?”

“Đứa nhỏ da mặt mỏng đúng là không đỡ được.” Đào Nhạn nói xong cũng ra phòng.

Dung Hiểu cầm thuốc mỡ, cả người đều thấy không khỏe, cảm thấy để chỗ nào cũng có thể bị phát hiện.

Nhưng cậu chỉ có thể cất vào trong túi đựng kịch bản hay mang theo người, không dám tùy tiện ném đi, thứ này ngay cả vứt đi cũng có cảm giác sẽ bị người khác nhìn thấy.

Hạ Phương lại đây gọi cậu, chỉ thấy mặt cậu đỏ bừng, sợ hết hồn: “Hiểu Hiểu, không phải cậu bị ốm chứ?”

Dung Hiểu cố căng mặt, muốn để cho bản thân nhìn tự nhiên một chút: “Không có, bắt đầu quay rồi sao, vậy em đi ra ngoài.”

Hạ Phương thấy cậu ôm một chiếc túi trong lồng ngực, trạng thái có vẻ không được ổn, tâm lý lo lắng: “Cậu thực sự không có chuyện gì chứ, chiếc túi này đưa tôi đi.”

Thân thể Dung Hiểu cứng đờ, do dự một chút vẫn đưa túi tới: “Cảm ơn ạ.”

Hạ Phương bị bộ dạng của cậu bây giờ làm cho không hiểu gì, nở nụ cười: “Cậu sao thế, cứ cảm thấy hôm nay cậu hơi lạ lạ, không thoải mái nhất định phải nói, thân thể quan trọng hơn.”

“Thân thể em không có chuyện gì, em đi đóng phim đây.” Dung Hiểu mím mím môi, không phải thân thể cậu không thoải mái, mà là tâm lý đang bất ổn.

Vừa rồi Đào Nhạn nói với cậu mấy câu kia, đúng là mở cánh cửa ra thế giới mới cho cậu, cậu cần phải từ từ “tiêu hóa” một chút.

Cảnh quay lần này là Ma tôn Yến Bắc phái Long Giáp do Đào Nhạn thủ vai đi ám sát nam chính Lạc Thu, bởi vì gã phát hiện Lạc Thu chính là tái thế của Quỳnh Vũ Thượng tiên ngàn năm trước đã ngã xuống Tây Sơn.

Quỳnh Vũ Thượng tiên chính là sư đệ của Thiều Hoa Thượng tiên, cá tính cương trực công chính, sức chiến đấu kinh người, lúc trước một trận chiến Tiên Ma ở Tây Sơn, một mình hắn giết cả nửa cái Ma Vực.

Ma tôn Yến Bắc tuyệt đối không thể để cho hắn tái thế thành công.

Cho nên phái tâm phúc Long Giáp đi giết Lạc Thu khi hắn vẫn chưa khôi phục ký ức.

Lúc này Lạc Thu không phải đối thủ của Long Giáp, Long Giáp dù xếp hàng cuối trong số các đại tướng của Ma tôn Yến Bắc nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh.

Người trầm mặc ít nói, thậm chí thoạt nhìn có chút âm trầm.

Lạc Thu sau khi đối dầu với hắn mấy hiệp thì chật vật ngã xuống đất, ánh mắt tràn ngập không cam lòng.

Đào Nhạn toàn thân áo đen, chậm rãi đi về phía hắn, trường kiếm toả ra ma khí chỉ về phía hắn, ánh mắt trầm tĩnh đến mức không nhìn ra nửa phần tâm tình: “Chỉ được mã ngoài.”

Bốn chữ, tàn nhẫn đâm vào lòng Lạc Thu, thấy hắn đổi sắc mặt, Long Giáp tựa hồ đã đạt được mục đích, quay người biến mất.

Chỉ là ai cũng không nhìn thấy, thời điểm Long Giáp nói ra bốn chữ kia, bàn tay còn lại buông xuống bên người hơi khẽ động, tiết lộ tâm tình của hắn lúc này chẳng hề bình tĩnh như hắn thể hiện ra bên ngoài.

Tất cả những thứ này đều được máy quay ghi lại, trong mắt Quách Đức Long xẹt qua tia kinh ngạc, không chờ ông mở miệng, Trương Cung ngồi ở bên cạnh đã nói: “Hôm nay Đào Nhạn bị làm sao vậy, tìm được cảm giác hả?”

Người vẫn luôn NG bùng nổ một lần, hắn có chút không thể tin được.

Không chỉ một mình hắn cảm thấy như vậy, trực tiếp cảm nhận được Đào Nhạn không giống trước kia chính là Hứa Nghị đang ngã trên mặt đất.

Sau khi đạo diễn hô “Cắt”, Hứa Nghị từ dưới đất đứng dậy, theo bản năng nhìn về hướng Đào Nhạn đang hớn hở chạy tới chỗ Dung Hiểu, tâm lý mơ hồ lộ ra kinh ngạc.

Lang Khê thu phản ứng của hắn vào trong mắt, chờ hắn lại đây thì cười nói: “Sao vậy, mới vừa rồi bị Đào Nhạn dọa rồi à?”

“Ngày hôm nay cậu ta diễn khá tốt.”

Lang Khê biết để có thể được hắn khen một câu khá tốt đã là rất rất ghê gớm rồi, y theo cái tên Hứa Nghị không được tự nhiên này đủ để hiểu, có thể nói khá tốt, kỳ thực ở trong lòng hắn là vô cùng tốt.

Cười cười không vạch trần hắn.

Đào Nhạn kích động vồ tới Dung Hiểu: “Hiểu Hiểu, cậu nhìn thấy không, tôi vừa rồi dựa theo phân tích nhân vật của cậu mà diễn, có tiến bộ hay không?”

Dung Hiểu vừa rồi cũng đứng bên cạnh, tự nhiên thu được toàn bộ biểu hiện của hắn vào trong mắt, cũng cảm thấy vui vẻ thay vì sự tiến bộ của hắn: “Vừa rồi diễn rất tốt, chi tiết nhỏ của nhân vật cũng xử lý không sai, rất xịn.”

“Ha ha, vừa rồi đạo diễn Quách kêu cắt xong cũng không nói thêm gì, cậu không biết tôi vui thế nào đâu, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi không bị mắng ý, cảm giác này thật cmn quá hạnh phúc!!”

Dung Hiểu bị hình dung khoa trương của hắn chọc cười, đang chuẩn bị cổ vũ hắn vài câu, bên kia tổ trợ lý đã gọi bọn họ chuẩn bị.

Quay liên tiếp 3 cảnh đều rất thuận lợi, ngay cả Đào Nhạn bình thường NG nhiều nhất cũng như được “đả thông kinh mạch”, Quách Đức Long từ trước đến giờ trên mặt không biểu tình cũng nhiều thêm một nụ cười.

Trên đường về nghỉ ngơi, Dung Hiểu đi qua chỗ Phó Duy Trạch, nhìn thấy túi đựng kịch bản của cậu được Hạ Phương để lên trên bàn, ngay cạnh Phó Duy Trạch, biết rõ Phó Duy Trạch sẽ không động vào đồ của cậu, nhưng vẫn chột dạ muốn kéo chiếc túi ra xa một chút.

Không động vào còn tốt, vừa căng thẳng, trực tiếp đụng phải túi, đồ vật bên trong mạnh mẽ lăn ra ngoài…

Nhìn thuốc mỡ từ bên trong rớt ra lăn tới mép bàn, bị Phó Duy Trạch vươn tay tiếp được.

Tim Dung Hiểu như ngừng đập.

Phó Duy Trạch nhìn thuốc mỡ trong tay, vừa vặn anh có thể đọc hiểu chữ trên thân tuýp, sau khi nhìn rõ ràng đây là vật gì, có chút bất ngờ việc đứa nhỏ sẽ mang theo cái này bên người.

Có điều khi nghĩ đến nhu cầu sinh lý của người song tính, chuẩn bị thứ này cũng rất bình thường.

Tự nhiên trả lại đồ vật cho Dung Hiểu, liền phát hiện hai má đứa nhỏ từ từ ửng đỏ, thần sắc căng thẳng, ý thức được có thể là thứ này bị anh nhìn thấy thật không tiện.

Trong mắt Phó Duy Trạch xuất hiện ý cười, cầm thuốc mỡ trong tay bỏ lên trên bàn, quan tâm nói: “Thân thể không thoải mái sao?”

Thời điểm Dung Hiểu thấy Phó Duy Trạch để lại vật kia lên trên bàn, liền một phát bắt được ném vào trong túi, lần này cậu còn không quên kéo cả khóa vào.

Chỉ là vốn còn hi vọng Phó Duy Trạch không đọc được ngoại ngữ trên vỏ thuốc, sau khi nghe thấy câu nói này chỉ cảm thấy mặt càng nóng: “Tôi nói vật này là người khác cho tôi, anh có tin không?”

Thấy bộ dáng đứa nhỏ vừa giận dữ vừa xấu hổ, Phó Duy Trạch cũng biết đại khái vật này là ai cho cậu, nhịn xuống ý cười ngày càng rõ rệt, gật đầu: “Ừm, không phải thân thể không khỏe là tốt rồi.”

Phó Duy Trạch không có hỏi nhiều, điều này làm cho Dung Hiểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà không chờ cậu lên tiếng giải thích vài câu, liền nghe anh nói: “Thân thể không thoải mái cũng đừng nhịn, có thể tìm tôi, tôi rất tình nguyện giúp đỡ.”

Dung Hiểu QAQ.

Cái gì hiểu ý, cái gì săn sóc tỉ mỉ, đều là lừa người!

Đối diện với con ngươi đen láy tràn ngập lên án của đứa nhỏ, tâm lý Phó Duy Trạch nổi lên từng trận tê dại, sao có thể đáng yêu như vậy chứ, khiến người khác muốn hung hăng bắt nạt.

“Ừm, tôi nói nghiêm túc, em suy nghĩ một chút.”

“Anh đừng nói nữa.” Dung Hiểu cảm thấy được từ lúc Phó Duy Trạch tỏ tình với cậu trong phòng tắm vào ngày hôm qua liền triệt để không muốn làm người!

Đưa mắt nhìn Dung Hiểu quay người bước đi thật nhanh, Phó Duy Trạch than nhẹ một tiếng, anh là thật sự là đang hết sức đề cử bản thân, lẽ nào anh dùng không tốt bằng tuýp thuốc mỡ kia?

Dung Hiểu đi phòng rửa tay một chuyến, dùng nước lạnh rửa mặt, mới có thể đè xuống nhiệt độ khô nóng vừa rồi.

Trở về liền bị Trương Cung gọi qua: “Hiểu Hiểu, Trần Nhạc Nhạc mới vừa gọi điện thoại tới, bảo ngày mai muốn đến đây tự mình cảm ơn cậu, có được không?”

Dung Hiểu ngơ một lúc, Trần Nhạc Nhạc là ai, mới nhớ tới chị gái diễn viên quần chúng được cấp cứu ngày hôm qua: “Cô ấy có thể xuất viện rồi sao?”

“Nói là đã khỏe rồi, diễn thì không thể tiếp tục, thế nhưng cô ấy muốn cảm ơn cậu, tôi cảm thấy các cậu gặp mặt một chút cũng tốt.”

“Cô ấy bên đó không có vấn đề gì, bên phía em thì như nào cũng được ạ.” Dung Hiểu cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

“Vậy để tôi nói với cô ấy để chiều mai cô ấy tới đây.”

“Được.” Dung Hiểu nói xong, liền nghe thấy Đào Nhạn hô, “Cảm ơn mọi người mấy hôm nay đã giúp đỡ em, cơm trưa ngày mai em bao, mọi người muốn ăn gì thì nói với trợ lý của em nhé, không cần khách khí với em!!”

“A, bình hoa thiếu gia quay phim có vẻ vui.” Trương Cung nói xong, thuận thế nói, “Đào Nhạn có lòng, tôi cũng nên biểu hiện chút, cảm ơn sự cố gắng của mọi người trong thời gian vừa rồi, trưa mai tôi mời trà sữa nhé.”

“Giám chế Trương, chuyện này anh cũng giành với tôi.” Đào Nhạn giả vờ tức giận nhìn về phía Trương Cung, cậu và Trương Cung đã quen biết từ trước, trêu chọc một chút cũng không sợ.

“Sao chỉ cho phép cậu thu mua lòng người mà tôi lại không được chứ, nào có đạo lý này.”

Trương Cung nói xong, Dung Hiểu nhìn thấy Đào Nhạn tặng cho hắn một cái liếc xéo.

Trên đường về nhà, Phó Duy Trạch nhìn đứa nhỏ vẫn luôn mỉm cười: “Tâm tình rất tốt hửm?”

Dung Hiểu gật gật đầu: “Dạ, cảm thấy bầu không khí của đoàn phim rất tốt, tất cả mọi người rất dễ thân cận.”

Phó Duy Trạch nghe vậy mà lòng mền nhũn, cưng chiều mà nhìn cậu: “Em vui vẻ là được rồi.”

“Ừm.” Dung Hiểu gật đầu một cái, sau đó nghĩ đến: “Hôm nay chị Nhan mang tới cho tôi một show thực tế và một kịch bản phim, show thực tế do Thế Kỷ Entertaiment chế tác, chị Nhan nói người bên trên muốn ký hợp đồng với tôi, đây là quà tặng trước, có ký hay không thì nói sau.”

Nói tới chỗ này Dung Hiểu dừng lại nhìn anh, hiển nhiên còn có nói lời nói chưa hết.

Phó Duy Trạch nhẹ nhàng nhướn mày, chờ cậu tiếp tục.

“Còn có một bộ phim “Mãn Viên Xuân Sắc”, bên sản xuất là Giải trí Lâm Thượng…”

Nói tới đây, Phó Duy Trạch đã biết Dung Hiểu muốn nói gì, nở nụ cười, ôn nhu nói: “Rất bất ngờ sao?”

Dung Hiểu không che giấu cảm thụ chân thực lúc đó khi nhận được tin tức này, khẽ gật đầu một cái: “Dạ, cảm ơn.”

“Tuy rằng khiến cho em cảm động là chuyện tôi rất muốn làm, nhưng bộ phim này lại không phải do tôi, tôi chỉ thừa nhận những chuyện tôi đã làm.” Phó Duy Trạch thấy trong mắt đứa nhỏ loé lên vẻ kinh ngạc, tiếp tục nói, “Bây giờ còn cảm ơn tôi sao?”

“Kịch bản coi như không có quan hệ gì với anh, nhưng chuyện Bạch San cũng là anh làm, tôi không nghĩ anh sẽ làm vậy.”

“Không trách tôi nhúng tay vào chuyện của em chứ.”

Dung Hiểu như một chú mèo nhỏ trộm được con cá lớn, đôi mắt cong cong, lắc đầu: “Cảm ơn ạ.”

Bạch San cố ý selfie đưa chuyện của bọn họ ra ánh sáng, cho dù Nhan Thanh đã có biện pháp xử lý, cũng cảnh cáo Bạch San, nhưng vẫn chịu chút thiệt.

Ngay từ đầu đã dặn lòng mình đừng để ý, nếu tiến vào vòng giải trí thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy thật oan ức.

Cho nên từ lúc Nhan Thanh cho cậu biết việc Phó Duy Trạch âm thầm giúp cậu xử lý những chuyện mà cậu không thể, nói không cảm động thì là giả.

Còn có kịch bản của “Mãn Viên Xuân Sắc”, cho dù Phó Duy Trạch nói chuyện này không liên quan gì tới anh, nhưng nếu không phải anh để Đồng Trình gọi điện cho nhà sản xuất phim thì kịch bản sao có thể vào tay cậu, coi như anh không tự mình nói ra, nhưng đối phương lại nể mặt anh mà cho cậu một cơ hội.

Cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức, để không phụ sự giúp đỡ của Phó Duy Trạch.

“Chuyện ký hợp đồng với Thế Kỷ Entertainment không cần vội, em cứ thuận theo ý muốn của bản thân là được.”

Không nghĩ tới Phó Duy Trạch biết rõ cậu đang suy nghĩ điều gì, Dung Hiểu kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết tôi không muốn ký hợp đồng với Thế Kỷ Entertaiment?”

Phó Duy Trạch bị biểu tình của đứa nhỏ chọc cười, muốn vươn tay vò đầu cậu một phen, nhưng cố nhịn lại nói: “Bởi vì tôi không muốn để em ký, Thế Kỷ Entertainment muốn ký hợp đồng với em còn chưa đủ tư cách.”

“Anh nói thật là….” Dung Hiểu bị cậu nói bá đạo của Phó Duy Trạch kích thích, cậu nào có tốt được như lời anh nói.

Phó Duy Trạch nhìn cậu trìu mến: “Em không biết trong lòng tôi em là tốt nhất sao?”

“Phó tiên sinh,anh, có thể đừng nói mấy lời như vậy được không.” Ngại chết đi được.

Phó Duy Trạch tủi thân nhìn cậu: “Em chưa cho tôi câu trả lời còn chưa tính, nói một chút cũng không được, Hiểu Hiểu, em hình như hơi khó tính với tôi rồi đó?”

Dung Hiểu bị anh nói cho mặt đỏ bừng bừng: “Tôi còn muốn suy nghĩ một chút, anh như vậy là phạm quy, không được lung lạc tôi.”

Phó Duy Trạch nghe vậy bỗng nhiên cầm lấy tay cậu, trong lúc đứa nhỏ còn kinh ngạc thì đưa lên môi hôn một cái, sau đó ngước mắt nhìn cậu: “Vậy bao giờ em mới đồng ý, hửm?”

Dung Hiểu cảm thấy được Phó Duy Trạch dụ dỗ cậu bằng lời không được, bắt đầu sử dụng mỹ nam kế với cậu rồi!!!!

Hứa Nghị nhìn Đào Nhạn đang víu lấy cửa xe hắn: “Cậu muốn làm gì?”

Đào Nhạn nở nụ cười với Lang Khê ngồi bên trong, sau đó cất bước lên xe: “Tôi muốn làm gì anh không biết sao?”

Dứt lời đã ngồi vào bên cạnh Hứa Nghị: “Hai người muốn đi ăn cơm hả, dẫn tôi đi cùng với.”

Nói xong còn không quên chớp mắt với Hứa Nghị một cách vô cùng đáng thương: “Trợ lý của tôi có việc, mặc kệ tôi tự sinh tự diệt rồi.”

Đường đường là con cưng của tập đoàn Đào thị lại không được ăn cơm, hắn tin cậu mới là lạ: “Không tiện, cậu có thể gọi thức ăn ngoài.”

“Thức ăn ngoài không tốt cho sức khỏe, huống hồ tôi chỉ ăn ké anh một bữa cơm thôi, anh đừng hẹp hòi như vậy mà, không thì coi như tôi cọ cơm của anh Lang Khê vậy, anh Lang Khê ơi, em có thể ăn cơm cùng anh không?” Rõ ràng là nói với Lang Khê, nhưng ánh mắt lại nhìn Hứa Nghị.

Lang Khê bị gọi tên liền gật đầu: “Sao lại không thể, đừng nói một bữa, sau này cậu muốn ăn thì cứ tới tìm anh.”

Hứa Nghị cũng cạn lời, lấy mũ xuống che lên mặt, nghiễm nhiên một bộ dáng không muốn giao lưu cùng hai người bọn họ.

Đào Nhạn đạt được mục đích thì cười hì hì, cũng không quấy rầy hắn nữa, yên tĩnh ngồi ở một bên, cảm thấy Hứa Nghị cho dù không lộ mặt cũng đẹp trai vãi.

Chân dài như vậy, duỗi cũng không được thẳng, đúng là khổ thân hắn.

Lén lút chụp một tấm, gửi cho Dung Hiểu: Hiểu Hiểu, cậu xem chân Hứa Nghị nhà tôi dài chưa, nếu anh ấy mặc quần jean bó ống nhất định cực kì đẹp luôn, muốn tiêu tiền cho ảnh quá.

Mới vừa tắm xong đi ra, Dung Hiểu đang định đi đọc kịch bản liền nhìn thấy điện thoại cậu tùy ý để trên bàn đang nhấp nháy, cầm lên nhìn thấy câu nói này, trong lúc nhất thời Dung Hiểu không biết nói gì.

Do dự một chút: Vậy thì tiêu tiền cho anh ta đi?

Đào Nhạn rõ ràng đang chờ cậu trả lời: Tôi có muốn tiêu tiền cho ảnh thì ảnh cũng không cần, ai bảo anh ấy còn chưa phải là người của tôi chứ, Hiểu Hiểu, cậu có hay mua quà cho người đàn ông nhà cậu không, nói nghe một chút để tôi còn ăn chút “cẩu lương” nào.

(*Cẩu lương: thức ăn cho chó, người TQ hay gọi mấy thanh niên FA là cẩu độc thân hay chó độc thân, nên nếu có cặp đôi nào thân mật thì họ gọi đó là đang phát thức ăn cho chó, không có người yêu thì “ăn” cho đỡ thèm =)))))

Dung Hiểu…

Lần đầu tiên gặp người đi xin “cẩu lương”, nhưng đáng tiếc cậu không có.

Kín đáo liếc về phía Phó Duy Trạch bên kia, anh cũng vừa mới tắm xong, tóc trên trán còn chưa khô, ngũ quan mặc dù có chút lạnh lùng, thế nhưng cậu biết rõ người này có bao nhiêu ấm áp, có thể khiến người khác không thể cầm lòng.

Mua đồ cho Phó Duy Trạch sao?

Dung Hiểu: Tôi chưa mua bao giờ.

Đào Nhạn: Cậu thừa nhận rồi nhá, tôi biết ngay đó là người đàn ông của cậu mà, cậu còn mạnh miệng, hừ, vậy có thời gian chúng ta tâm sự thầm kín chút, tôi cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, thôi không tám với cậu nữa, tôi phải đi ăn cơm với anh Hứa đây~~, phải tranh thủ phúc lợi ~ 【 xoay xoay 】

Dung Hiểu cảm thấy Đào Nhạn nhất định là vô cùng thích Hứa Nghị, chỉ đơn giản mấy câu như vậy cũng đã tràn ngập sự yêu thương.

Cậu có chút ước ao, liền theo bản năng nhìn về phía Phó Duy Trạch, kết quả lần này trực tiếp chạm mắt với Phó Duy Trạch.

“Em nhìn lén tôi hai lần.” Nói xong khóe môi Phó Duy Trạch hơi kéo lên, “Không cần nhìn lén, em có thể nhìn một cách quang minh chính đại mà.”

Dung Hiểu nắm điện thoại di động: “Tôi chỉ muốn hỏi anh đã muốn nghỉ ngơi chưa, nếu chưa thì tôi đọc kịch bản một chút.”

“Em xem đi, vẫn còn sớm.”

Nghe được câu nói này của Phó Duy Trạch, Dung Hiểu vội vàng đi tới trước bàn, mở túi ra, đập vào mắt lại là tuýp thuốc mỡ…

Trần Nhạc Nhạc nhìn thấy Dung Hiểu tiến vào liền vội vàng đứng lên, cô gái nhỏ tuổi tác không lớn, dáng vẻ chừng hai mươi, hơi đỏ mặt: “Chào Dung Hiểu.”

Dung Hiểu hôm qua đã nhận được tin từ Trương Cung, nhìn thấy cô gái đến sớm như vậy cũng có chút ngạc nhiên, cười nói: “Xin chào, thân thể không sao chứ?”

“Tốt lắm rồi, tôi muốn tự mình đến nói lời cảm ơn với cậu, lại sợ làm chậm trễ cậu đóng phim.” Trần Nhạc Nhạc nói chuyện hơi luống cuống, chỉ vào nước trái cây ở trên bàn, “Tôi biết chút quà nhỏ này không phải là gì lớn lao đối với cậu, nhưng mà mong cậu đừng từ chối lòng thành của tôi nhé?”

“Cảm ơn chị, lúc đó nếu là người khác cũng sẽ làm như vậy thôi, chị không sao là tốt lắm rồi.” Dung Hiểu không quen đối phó với những chuyện như này, cũng may Đào Nhạn đúng lúc mở miệng, “Chụp ảnh chung chụp ảnh chung đi.”

Nói xong cầm điện thoại di động lên ra hiệu Dung Hiểu đi qua.

Trần Nhạc Nhạc đỏ mặt đứng bên cạnh cậu, tuy rằng tình huống của cô đã ổn định, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, thật sự là khuôn mặt của người bệnh mới khỏi.

Chụp ảnh xong, Đào Nhạn chủ động thêm wechat của Trần Nhạc Nhạc, sau đó gửi ảnh cho cô.

Cô gái không thể ở lại lâu, trước khi rời đi lại nói lời cảm ơn đối với Dung Hiểu.

Sau khi cô rời đi, Đào Nhạn vỗ vai Dung Hiểu: “Chị gái này, sợ là sẽ nhớ cậu cả đời luôn, đáng tiếc cậu và chị ấy không thể!”

Dung Hiểu vỗ bỏ tay hắn: “Tôi hoá trang trước.”

Đào Nhạn gật đầu, ngồi trên ghế salon, vươn tay lấy hoa quả trên bàn, chọn một quả chuối tiêu lột ra: “Hiểu Hiểu, cậu bảo tôi mua gì thì ổn nha?”

Dung Hiểu nghe lời này liền hiểu Đào Nhạn nói đến chuyện muốn tiêu tiền cho Hứa Nghị.

“Tôi không có kinh nghiệm.”

Trương Đồng nghe thấy lời của hai người, không nhịn được nói: “Đào Nhạn Nhạn cậu muốn mua quà cho ai, Hiểu Hiểu của chúng ta ngoan như vậy, làm sao có khả năng biết được, không bằng cậu lấy lòng chị đây một chút.”

Dung Hiểu nghe vậy tâm lý có chút chột dạ, theo bản năng từ trong gương nhìn về phía Đào Nhạn, vừa vặn cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, Đào Nhạn hài hước nháy nháy mắt với cậu.

Hai gò má Dung Hiểu hơi nong nóng.

Đào Nhạn bẻ đôi quả chuối đứng lên, đưa cho Trương Đồng: “Chị à, ăn chuối không?”

Nói xong còn lột vỏ giúp cô.

Trương Đồng đang làm tóc cho Dung Hiểu nhất thời dở khóc dở cười: “Được rồi được rồi, cảm ơn nhá, cậu nói xem muốn quà tặng như thế nào?”

“Chị à, chị cảm thấy chân Hứa Nghị có đẹp không, chân dài như vậy, nếu mặc quần jean nhất định rất dễ nhìn, chị nói nếu em tặng quần jean thì anh ấy có nhận không?”

Làm gì có chuyện là không biết mua tặng thứ gì, đây chính là nghĩ xong rồi nên đến đây khoe khoang thôi.

“Có nhận hay không thì chưa xác định, nhưng cậu cứ mua đi, lỡ đâu cậu ta nhận thì sao?”

“Chị nói cũng đúng, lỡ đâu hôm đấy tâm tình anh ấy tốt lại nhận thì sao!”

Đào Nhạn hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, cúi đầu cắn luôn quả chuối vừa lột cho Trương Đồng, quay người đi ra ngoài.

Người vừa đi, Trương Đồng cùng Dung Hiểu liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều từ trong mắt đối phương thấy được sự bất đắc dĩ.

Đào Nhạn đi ra ngoài ném xong vỏ chuối lại trở về nói: “Bên ngoài trời mưa, vừa rồi anh Trương thông báo, chờ xem mưa có tạnh không đã, không thì đến xế chiều hôm nay sợ cũng không quay được, Dung Hiểu lát nữa chúng ta đối diễn nhá?”

“Đối diễn?” Dung Hiểu trang điểm xong đứng lên, nghĩ lại cậu cùng Đào Nhạn cũng không có cảnh quay chung nào, đối diễn cái gì?

Đào Nhạn híp mắt lại, cười giống như là mèo ăn vụng: “Lát nữa chúng ta đi đến chỗ Hứa Nghị, chỗ anh ấy rộng, không phải cậu và anh ấy có cảnh quay chung à?”

Dung Hiểu: “…”

Đào Nhạn sợ cậu từ chối, đẩy cậu đi ra ngoài: “Hiểu Hiểu giúp anh đây lần này đi, anh giai sẽ nhớ ơn cậu cả đời.”

Nghe thấy câu nói này, Dung Hiểu bỗng nhiên thấy hơi sợ.

Hứa Nghị mở cửa, lông mày liền nhíu lại, không chờ hắn mở miệng, Dung Hiểu đã bị Đào Nhạn vỗ nhẹ nhẹ: “À thì, có rảnh không, cảnh quay cuối tôi chưa tìm được cảm giác, có thể đối diễn một chút không?”

Chuyện công tác Hứa Nghị sẽ không từ chối, hơi nghiêng người để hai người họ tiến vào.

Lúc này phòng nghỉ ngơi trừ bọn họ thì không có những người khác.

Đóng cửa lại, Hứa Nghị nói: “Tôi đi lấy kịch bản, hai người ngồi đi.”

Đào Nhạn thừa dịp Hứa Nghị xoay người, nháy mắt với Dung Hiểu một cái, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, Đào Nhạn đi tới mở cửa ra, là nhân viên trường quay, trên tay đối phương xách theo một cái túi, bên trong tất cả đều là trà sữa: “Các anh có mấy người?”

“Ba người.” Đào Nhạn nói xong, nhân viên lấy trong túi trà sữa mấy cốc có ghi tên của ba người, “Đây, mua theo khẩu vị của các anh đó.”

“Vất vả cho anh!”

“Khách khí rồi, cơm trưa ngon lắm!”

Đóng cửa lại, Đào Nhạn đặt trà sữa đặt lên bàn, Dung Hiểu là trà xanh sữa, bên trong bỏ rất nhiều pudding, Hứa Nghị uống cà phê đen, nguyên chất không thêm gì, Đào Nhạn nghĩ đến đã thấy đắng hết cả miệng, bản thân hắn thì uống trà trái cây.

Có điều nhìn sang Dung Hiểu, bỗng nhiên cảm thấy thời điểm như thế này hắn cần phải bổ sung chút ngọt : “Hiểu Hiểu, hai ta đổi được không?”

Dung Hiểu đưa luôn cho hắn, Đào Nhạn cầm trà cam quýt trong tay đưa cho cậu: “Cảm ơn nha!”

Nói xong liền chọc luôn ống hút vào uống một ngụm, trong nháy mắt Đào Nhạn cảm nhận được hương trà sữa nồng nàn, mùi vị đúng là ngon bất ngờ.

Thừa dịp Hứa Nghị chưa trở lại, Dung Hiểu đứng lên nói: “Tôi đi ra ngoài một chút, lát nữa quay lại.”

Đào Nhạn nghe vậy sửng sốt một chút: “Cậu đi đâu đó?”

“Tôi đi xem anh ấy.” Dung Hiểu nói xong cũng không dám liếc mắt nhìn Đào Nhạn.

Đào Nhạn chợt hiểu, cười nói: “Đi đi, đi đi.”

Hứa Nghị lấy kịch bản xong quay về, nhìn thấy cà phê trên bàn, cầm lên uống một ngụm: “Cậu ta đâu?”

Đào Nhạn không hề trả lời hắn mà nâng tay sờ sờ mặt, nhíu mày: “Hứa Nghị anh có cảm thấy hơi nóng không?”

Còn có chút khô?

-.-.-.-

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Duy Trạch: Không biết có ai tiêu tiền cho tôi hay không 【 duỗi ra chân dài điên cuồng ám chỉ 】

Một suy nghĩ 4 thoughts on “Nam Thê Xung Hỉ… – Chương 35

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.