Nam Thê Xung Hỉ… – Chương 36


Chương 36:

Nói xong lời này thì hai má Đào Nhạn ửng đỏ, ánh mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, trên người có một cảm giác khát vọng khó nói.

Hơi thở cũng trở nên nóng ấm.

Hứa Nghị nhìn về phía hắn, khẽ nhăn mày, ngay khi Đào Nhạn nói xong, không biết có phải do tác dụng của tâm lý không, trên người y liền có phản ứng.

Ý thức được chuyện không đúng, Hứa Nghị đứng lên muốn đi ra bên ngoài gọi người vào, kết quả khi nhìn thấy y đứng dậy, Đào Nhạn cho rằng y định bỏ đi bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy y, thân thể dính sát mang theo nhiệt độ, hơi thở càng nóng hơn.

Hứa Nghị bị hắn như vậy ôm, cảm giác khác người kia lại càng mãnh liệt.

“Đừng đi, tôi khó chịu, Hứa Nghị, anh giúp tôi một chút!” Đào Nhạn không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy không thể để cho người trong lòng ngực rời đi như vậy.

Hứa Nghị nỗ lực khắc chế cảm giác quái dị càng ngày càng tăng, quay người ấn Đào Nhạn về ghế sô pha, kết quả bị Đào Nhạn lôi kéo, trực tiếp đè lên ở trên người hắn, hai người đều đồng thời phát ra tiếng rên.

Hứa Nghị dùng trang phục đóng phim trói lại đôi tay của Đào Nhạn đang có ý đồ leo lên cổ y, trong lúc đó Đào Nhạn không muốn hợp tác, một mặt Hứa Nghị muốn cố gắng giữ tỉnh táo, nỗ lực đè nén dục vọng đối với Đào Nhạn đang tăng không ngừng trong cơ thể.

Một mặt phân ra tinh lực, cố gắng đẩy Đào Nhạn đang lộn xộn trên người y ra, bó hắn thành cái bánh chưng, đẩy lại về trên ghế sa lon.

Chỉ là chuyện này khiến y tiêu hao rất nhiều sức lực, chờ đến khi Đào Nhạn rốt cục không có cách nào nhào vào người y nữa thì Hứa Nghị ngã ngồi lên trên khay trà, nỗ lực giữ vững đầu óc đang dần trở nên mất tỉnh táo, đứng lên đi mở cửa, lại phát hiện cửa bị khóa lại.

Đệt!

Dung Hiểu từ phòng rửa tay đi ra đang chuẩn bị đi tìm Phó Duy Trạch, mặc dù hai người có thể tách ra thời gian dài, nhưng lại không thể không có sự tiếp xúc.

Kết quả cậu còn chưa đi ra liền nhìn thấy bên ngoài phòng hóa trang của Hứa Nghị đứng rất nhiều người, Trương Cung cùng Quách Đức Long cũng đứng ở đó, sắc mặt đều đặc biệt khó coi.

Ngay tại thời điểm cậu không biết gì, bước nhanh tới đó, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của Phó Duy Trạch ở một phía khác của đám người.

Dừng lại, Dung Hiểu không để ý tới bên này nữa, bước nhanh về phía người đàn ông, không thể tin được nhìn Phó Duy Trạch đứng ở trước mặt cậu: “Sao anh lại…”

Con ngươi đen láy của Phó Duy Trạch nặng nề lướt qua thân thể cậu, như cuốn lấy Dung Hiểu đang không hiểu gì.

Đồng Trình liếc nhìn thần sắc căng thẳng của Phó Duy Trạch giải thích: “Mới vừa rồi chúng tôi nghe nói cậu xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tới.”

Dung Hiểu nghe vậy tâm lý bỗng trở nên tê dại, mặc dù Đồng Trình nói đơn giản, nhưng hiện tại Phó Duy Trạch đứng ở chỗ này, liền nói rõ lúc đó người đàn ông này đã lo lắng cho cậu như thế nào.

“Anh…”

“Dung Hiểu?”

“Dung Hiểu sao lại ở đây?”

“Vậy ở bên trong là ai?”

Lời nói của Dung Hiểu bị cắt đứt, Trương Cung cùng Quách Đức Long nhìn thấy cậu biểu tình rõ ràng thoải mái đi không ít: “Trợ lý trường quay đâu, có tìm được chìa khóa không, thôi, để tôi tự xử vậy.”

Dứt lời, Trương Cung nhấc chân đạp vào cánh cửa đang bị khóa, đạp liên tiếp ba lần mới có thể mở ra.

Cửa vừa mở ra, mọi người liền nhìn thấy Hứa Nghị đang ngồi rạp một bên, thần trí đã có chút không tỉnh táo, trên ghế salông bên cạnh Đào Nhạn bị trói thành bánh chưng cũng rơi vào hôn mê.

Trương Cung lập tức hô: “Gọi cấp cứu, nhanh!”

Lúc hắn nói ra lời này, âm thanh đã run rẩy, thế nào cũng không nghĩ tới đoàn phim của bọn họ sóng này chưa qua thì gió bão khác lại ập tới.

Quách Đức Long âm trầm đứng một bên, Lang Khê cùng trợ lý của Đào Nhạn lúc này cũng đã chạy tới.

Bạch San đứng ở phía sau đám người, phẫn hận nhìn về phía Dung Hiểu, quay người rời đi.

Dung Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Phó Duy Trạch đang đứng dựa vào tường: “Anh có khỏe không, trước tiên cùng Đồng Trình…”

“Em đi đi, tôi ở đây chờ em.” Hiện tại nơi nào anh cũng không muốn đi, chỉ muốn đứng ở đây nhìn cậu.

Dung Hiểu khẽ cắn môi, Phó Duy Trạch như vậy khiến cậu cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng lo lắng cho Đào Nhạn, khẽ gật đầu một cái: “Vậy anh chờ tôi một chút.”

Nói xong liếc nhìn Đồng Trình, Đồng Trình rất nhanh đã hiểu ý: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Phó tiên sinh.”

Người vây quanh ở cửa đã bị giải tán, Dung Hiểu vào xem tình huống của Đào Nhạn, phát hiện hai gò má hắn ửng đỏ, cả người nóng bất thường.

Kéo xuống y phúc diễn quấn trên người hắn liền nghe thấy Đào Nhạn phát ra âm thanh rên rỉ…

Bác sĩ tới rất nhanh, mọi người giúp đỡ bác sĩ đưa Đào Nhạn cùng Hứa Nghị lên xe cứu thương, trợ lý trường quay lại đây cẩn thận hỏi Trương Cung: “Anh Trương, làm sao bây giờ, tình huống có chút nghiêm trọng, chúng ta có cần báo cảnh sát hay không?”

Theo tình huống của Hứa Nghị cùng Đào Nhạn, rõ ràng cho thấy đã ăn phải thứ không nên ăn.

Truyền ra ngoài thì con đường đóng phim của họ cũng coi như xong.

Nhưng tình huống này rõ ràng không phải bọn họ tự mình dùng, càng giống như có người cố ý hãm hại, Trương Cung tỉnh táo lại nói: “Báo cảnh sát, không ai được động vào hiện trường.”

Nói xong liền quay đầu nhìn Quách Đức Long, xảy ra chuyện như vậy, nhất định không thể che giấu được, huống hồ nếu không điều tra rõ ràng, bất luận bên phía Hứa Nghị hay là Đào Nhạn đều khó ăn nói.

“Báo cảnh sát, tạm dừng mọi việc lại.”

Trương Cung hiểu rõ Quách Đức Long nói đến mức này e rằng tâm lý cũng chẳng thoải mái gì, mà hết cách rồi, chuyện này quá lớn, bọn họ không gánh vác được hậu quả.

Trước tiên không nói tới nhà họ Đào sau lưng Đào Nhạn, chính là Hứa Nghị vừa mới nhận ảnh đế, bọn họ đều không thể chủ quan.

Giơ tay vỗ vai Quách Đức Long, Trương Cung khẩn trương tiến vào trạng thái chiến đấu.

Dung Hiểu cùng Phó Duy Trạch trở lại xe, Đồng Trình thức thời không theo cùng, giúp đỡ mấy người Trương Cung xử lý mọi việc.

Dung Hiểu cẩn thận nhìn anh: “Chân có khó chịu hay không, chúng ta về nhà để thầy La Trữ nhìn qua một chút nhé?”

Nói xong muốn vươn tay chạm vào chân anh lại bị Phó Duy Trạch nắm lấy, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, tâm lý Dung Hiểu tê dại.

“Vừa rồi khi bọn họ nói em xảy ra chuyện, tôi rất lo lắng.”

Âm thanh của Phó Duy Trạch rất nhẹ, cũng không mang theo nhiều cảm xúc, chỉ đơn giản một câu biểu đạt cảm giác đã khiến Dung Hiểu đau lòng không thôi: “Tôi cùng Đào Nhạn sang đó, nhưng cũng không ở lại lâu, định ra ngoài tìm anh, xin lỗi vì làm anh lo lắng.”

“Ôm một chút được không?” Phó Duy Trạch nắm tay cậu, nhẹ nhàng kéo vào trong ngực, Dung Hiểu không trốn, thuận thế được anh kéo tới ôm lấy.

Lần đầu tiên được Phó Duy Trạch ôm vào trong ngực có cảm giác rất khác với những lần ôm trước đó.

Lồng ngực Phó Duy Trạch thì ra rộng và ấm áp như thế, còn có một mùi hương rất dễ ngửi chỉ thuộc về anh.

Dung Hiểu tìm một cái tư thế thoải mái dựa vào anh, sau đó liền không động đậy nữa, mặc cho Phó Duy Trạch ôm lấy cậu, lại nhớ tới lời nói của Đồng Trình cùng Phó Duy Trạch, ý tứ giống như đều nghĩ người xảy ra chuyện là cậu.

“Phó tiên sinh, có người lại đây nói cho các anh biết là tôi gặp chuyện hả?”

Ngay tại thời điểm nhìn thấy Dung Hiểu, Phó Duy Trạch liền ý thức được chuyện này, buông tay ra: “Là Trương Cung cho người lại đây thông báo, cụ thể thì chờ Đồng Trình trở về mới có thể biết.”

Dung Hiểu nhìn anh, lông mày khẽ nhíu lại, Phó Duy Trạch vươn tay xoa mi tâm của cậu: “Chớ suy nghĩ quá nhiều, chờ Đồng Trình trở về, chúng ta về nhà.”

“Được.” Dung Hiểu nở nụ cười, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ chuyện này rất có thể liên quan đến cậu.

Đào Nhạn cùng Hứa Nghị có lẽ là bị cậu liên lụy.

Đồng Trình không đi quá lâu, sau khi trở lại gõ mở cửa xe, liền nhìn thấy Dung Hiểu ngồi ở bên người Phó Duy Trạch, trên người đắp một cái áo khoác đang ngủ.

Phó Duy Trạch ra dấu với hắn, hai người từ trên xe bước xuống.

“Tôi hỏi qua giám chế Trương, hắn cũng là nghe thư ký trường quay nói, nói là lúc từ phòng rửa tay về đi ngang qua phòng hóa trang của Hứa Nghị, nghe thấy bên trong có động tĩnh liền chú ý một chút, nói là nghe thấy giọng của Dung thiếu gia, lo lắng có chuyện mới tới báo với Trương Cung.”

Phó Duy Trạch nghe vậy biểu tình lại lạnh hơn một phần, Đồng Trình tiếp tục nói: “Tôi hỏi qua thư ký trường quay, cô ta nói lúc đó nghe cảm thấy giống với giọng của Dung Hiểu, không nghĩ gì nhiều, sợ có chuyện nên mới tìm Trương Cung, còn khi hỏi cô ta nghe thấy cái gì, cô ta lại ấp úp rồi làm như không muốn nói.”

“Ừm, nếu Trương Cung bên kia có gì khó khăn, cậu xử lý giúp đi.”

Phó Duy Trạch nói xong liền trở lại trên xe, ánh mắt chạm tới khuôn mặt đang ngủ lộ vẻ ngây thơ của đứa nhỏ, dần dần trở nên nham hiểm.

Xe cứu thương công khai tiến vào, tiếp sau đó là xe cảnh sát, xung quanh phim trường cả năm đều có phóng viên cắm rễ, cho dù là trời mưa so với bình thường thì ít hơn nhiều, nhưng người ngồi xổm chờ tin thì vẫn có.

Đoàn phim Thượng tiên có gì mới: Đoàn phim Thượng tiên hôm nay sau khi xe cứu thương đến, lại có thêm một xe cảnh sát nối đuôi… 【 ảnh 】 【 ảnh 】 【 ảnh 】…

“Đậu má, xe cảnh sát cũng tới rồi, xem ra to chuyện rồi nha!”

“Đoàn phim Thượng tiên gần đây gặp sao thổ nghịch hành à, lần gần nhất xe cứu thương tới chơi hình như mới là ba ngày trước thôi, tính ra có phải hơi nhiều không?”

“Lần này không phải lại liên quan tới Dung Hiểu chứ, hiện tại cứ có chuyện tôi lại nghĩ đến cậu ta, emmmmm~ “

“Không phải c.h.ế.t người chứ, ngay sau xe cứu thương là xe cảnh sát, chẳng lẽ lúc đóng phim gặp chuyện?”

“A a a a, đến cùng là bị làm sao vậy, không phải anh trai, chị gái nhà chúng tôi xảy ra chuyện chứ, sốt ruột muốn chết, lúc nào mới lên tiếng đây?”

“Xe cảnh sát còn chưa đi, hiện trường đã bị phong tỏa, hình như diễn viên của đoàn phim gặp chuyện thật rồi.”

“Lầu trên làm sao mà biết được, có ở hiện trường không, chụp giúp một tấm nhìn coi với?”

Đoàn phim Thượng tiên có gì mới: Đoàn phim Thượng tiên đã đặt giải giới nghiêm, hư hư thực thực về việc diễn viên gặp chuyện 【 ảnh 】 【ảnh 】 【 ảnh 】…

“Thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng!”

“Không phải là có người c.h.ế.t thật chứ?”

“Nhìn ảnh thì thấy hình như là phòng nghỉ, chẳng lẽ đó là hiện trường?”

“A a a, tôi đang ở bệnh viện thấy đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bệnh viện của tôi là nơi cách gần với phim trường nhất, không phải là từ đoàn phim Thượng tiên chạy tới chứ, có hai người gặp chuyện, xin lỗi vì đã che mặt nên không nhìn ra là ai 【ảnh 】 “

Sau khi cảnh sát tiến vào, rất nhanh liền sắp xếp tiến hành kiểm tra hiện trường, trong đồ uống của Hứa Nghị và trà sữa của Dung Hiểu đều đo được thành phần của thuốc kích dục.

Kết quả vừa đưa ra, sắc mặt Trương Cung cùng Quách Đức Long đều biến đổi.

Trà sữa là Trương Cung mời tất cả mọi người trong đoàn phim, tại sao cố tình chỉ có trong đồ uống của Hứa Nghị và trà sữa của Dung Hiểu phát hiện ra thứ này, những người còn lại đều là trà sữa bình thường, còn nữa, tại sao trà sữa của Dung Hiểu lại được Đào Nhạn uống?

Mà thư ký trường quay vì sao lại nói mình nghe thấy phòng hóa trang có tiếng của Dung Hiểu, nhưng sự thật Dung Hiểu căn bản không ở bên trong, người trong phòng hóa trang lúc đó lại là Đào Nhạn.

Thư ký trường quay cũng bởi vậy mà bị dẫn đi đầu tiên.

Trải qua 24h hỏi cung, thư ký trường quay khai rằng đã thu một khoản tiền, bởi vì cha cô bị bệnh nặng cần gấp một số tiền lớn, không hiểu đối phương vì sao biết được chuyện này, gửi cho cô ba trăm ngàn tệ (khoảng hơn 1 tỷ VNĐ), sai cô đổi đồ uống của Hứa Nghị và Dung Hiểu, sau khi xác định hai người họ ở riêng với nhau trong phòng thì nói với người khác rằng Dung Hiểu gặp chuyện.

Tốt nhất là khiến cho mọi người đều nhìn thấy cậu cùng với nam diễn viên khác “làm loạn” trong đoàn phim.

Về phần ai là người chuyển khoản và gửi tin nhắn cho cô ta, bởi vì gửi bằng thẻ nặc danh, nhất thời chưa tra ra thân phận của đối phương.

Nhưng có thể nhận định, đây chính là hành vi cố ý gây thương tổn cho người khác.

Mấy ngày ngắn ngủi, các kiểu suy đoán lấy tốc độ nhanh nhất bị lan truyền trên mạng.

Đồng thời các đề tài có liên quan khác cũng bị lôi lên hot search, đối với vấn đề này đoàn phim đăng một bài thanh minh, hi vọng công chúng có thể cho bọn họ thời gian điều tra, mặc dù không trực tiếp giải đáp nghi hoặc của công chúng, nhưng cũng gián tiếp thừa nhận việc đoàn phim xảy ra chuyện.

Nhan Thanh nói Dung Hiểu tạm thời không cần lên tiếng, những người khác đều đến thăm Đào Nhạn.

Đào Nhạn sau khi gặp chuyện, Đào thị rất nhanh đã xuất hiện, tạo áp lực cho truyền thông, khống chế dư luận trong phạm vi cho phép.

Mới khiến cho sự tình không bị chuyển biến xấu.

Phó Duy Trạch cùng Dung Hiểu tới bệnh viện đều đi lối riêng, tận lực không xuất hiện trước truyền thông.

Đào Nhạn là con út của Đào thị, phía trên còn có hai người anh trai, anh cả Đào Lân bây giờ là người quản lý mọi chuyện nhà họ Đào, đồng thời cũng là bạn học của Phó Duy Trạch.

Do đều là thế gia ở thành Nam nên quan hệ cũng không tệ.

Nhìn thấy bọn họ tiến vào, đôi mắt Đào Lân đảo qua Dung Hiểu, cuối cùng dừng lại trên người Phó Duy Trạch ngồi xe lăn: “Còn chưa khỏe?”

Hiểu rõ lời này của hắn là có ý gì, Phó Duy Trạch quay đầu nói: “Cũng sắp rồi, ra ngoài nói chuyện?”

Hiển nhiên là muốn để Đào Nhạn và Dung Hiểu có không gian riêng.

Đào Nhạn đã khôi phục, hai ngày nay bị nhốt ở trong này sắp buồn muốn chết rồi, Đào Lân không chỉ không cho hắn xuất viện, còn thu cả điện thoại của hắn.

Sau đó ném cho hắn một tập thơ, muốn hắn tu thân dưỡng tính.

Thực sự cạn lời.

Biết được Dung Hiểu tới thăm hắn, hắn sướng đến phát rồ luôn.

Chờ sau khi Đào Lân cùng Phó Duy Trạch ra ngoài, Đào Nhạn không thể chờ đợi được nữa vỗ vỗ bên giường: “Dung Hiểu cậu cũng đến thăm tôi rồi, cậu không biết tôi ở đây trôi qua thế nào đâu, anh tôi đúng là ma quỷ!!”

Dung Hiểu thấy hắn ở đây nhưng vẫn rất có tinh thần liền thở phào nhẹ nhõm, đặt trái cây lên bàn: “Hôm nay tôi tới để xin lỗi, đều là tôi liên lụy đến các cậu.”

Đào Lân tuy rằng tịch thu điện thoại của Đào Nhạn, nhưng cũng không giấu diếm mọi chuyện với hắn.

Vừa nghe lời này, liền biết Dung Hiểu tám phần mười là cả nghĩ rồi: “Chuyện này cậu cũng không biết trước được, huống hồ cốc trà sữa kia là tôi chủ động đổi với cậu, cậu tới nói xin lỗi làm gì chứ, phải nói cũng là đám người xấu kia nên nói, huống hồ không phải tôi cũng không có việc gì sao?”

Dung Hiểu nhìn nụ cười trên mặt hắn: “Thực sự không sao chứ?”

Nụ cười trên mặt Đào Nhạn dần dần tiêu tan, cuối cùng lộ ra mấy phần oan ức: “Cậu nói có phải do tôi không có sức hút nên khiến người khác không thích tôi không?”

“Sao lại thế?” Dung Hiểu không hiểu tại sao hắn lại nghĩ như vậy, Đào Nhạn tự tin hoạt bát, sao lại khiến người khác không yêu quý được, phải nói là người yêu thích hắn cũng không thiếu.

“Vậy cậu nói xem, ở cái thời điểm kia, Hứa Nghị sao có thể kiềm chế bản thân như vậy, ngoại trừ vì tôi không có sức hút, không hấp dẫn được anh ấy thì còn có thể giải thích thế nào?” Đào Nhạn nói xong những lời này viền mắt đều đỏ, hiển nhiên là chuyện này mấy ngày nay đã cắm rễ sâu trong lòng hắn, sắp trở thành tâm bệnh.

Nhưng hắn lại không thể nói với Đào Lân như vậy, anh cả nếu biết hắn vì đàn ông mà trở nên như vậy, tám phần mười là sẽ cười nhạo hắn, sau đó sẽ đi tìm Hứa Nghị gây phiền phức, như vậy có thể Hứa Nghị sẽ càng chán ghét hắn hơn.

Đào Nhạn như vậy thoạt nhìn giống như một chú cún con bị bỏ rơi, đáng thương muốn chết.

“Tôi cảm thấy vào thời điểm đó Hứa Nghị còn có thể kiềm chế bản thân, không làm ra chuyện gì gây tổn thương đến cậu, càng nói rõ hắn là người có thể tin cậy được, cậu xem nếu lúc đó các cậu bị thuốc làm cho thực sự phát sinh quan hệ, sau đó bị người khác biết được, đối với thanh danh của cậu hay anh ta đều không tốt, hơn nữa quan hệ của hai cậu sẽ vì thế mà trở nên càng phức tạp, kết quả như bây giờ chính là tốt nhất rồi, không phải sao?”

“Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng tâm lý lại không chắc chắn, Hiểu Hiểu có phải cậu cũng muốn đi thăm Hứa Nghị, cậu giúp tôi hỏi một chút có được không?”

Lời thỉnh cầu như vậy, Dung Hiểu không có cách nào từ chối, gật gật đầu: “Tôi giúp cậu hỏi một chút, nhưng dù kết quả thế nào, tôi hi vọng cậu cũng không nên nghĩ quá nhiều.”

“Đương nhiên, ngược lại tôi đã quyết định, đời này muốn ở bên cạnh anh ấy.” Đào Nhạn xoa mũi, sau đó cười nói, “Tôi nghe nói vẫn đang điều tra thủ phạm, lần này cậu cẩn thận một chút, tôi sợ kẻ đó thấy lần này không thành lại bày kế lần hai.”

“Đoàn phim tạm nghỉ, chờ đợi kết quả điều tra, tôi chỉ ở nhà xem kịch bản không đi đâu hết.”

“Cậu có kịch bản mới sao?” Nghe thế ánh mắt Đào Nhạn sáng lên.

“Đã xác định một show thực tế, còn lại một bộ phim thì đang  xem.”

“Oa, tài nguyên không tồi nha, show thực tế gì đó, đến lúc đấy có thời gian tôi sẽ tới tham ban cho cậu.”

“Show ”Không gì là không thể”…”

“Cậu nhận cái này?” Không đợi Dung Hiểu nói xong, Đào Nhạn liền bắt lấy tay cậu, “Tôi cũng nhận, vậy lúc đấy anh em ta lại ở cũng một chỗ, ha ha!”

Dung Hiểu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy, cậu cũng cảm thấy thật bất ngờ: “Có thật không, đúng là quá tốt rồi!”

Hai người đứng ở ngoài hành lang, nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng cười, vẻ mặt nghiêm túc của Đào Lân thả lỏng rất nhiều, nhìn về phía Phó Duy Trạch: “Còn chưa chúc mừng cậu kết hôn.”

Phó Duy Trạch nở nụ cười: “Em ấy rất tốt.”

Trong mắt Đào Lân lướt qua vẻ kinh ngạc: “Cậu còn không thèm kín đáo một chút, không giống cậu chút nào.”

Phó Duy Trạch nhíu nhíu mày, không phủ nhận Đào Lân nói.

Đào Lân cảm thấy được tự nhiên bản thân ăn phải một bát thức ăn chó: “Ngày đó lão Lâm nói cậu vì một tiểu song, tự mình gọi điện thoại cho hắn, tôi còn chưa tin, bây giờ nhìn lại cậu ta có vẻ nói hề nói phét.”

“Tôi không gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta đừng có tưởng bở.”

“A, hai người các cậu thực sự là, nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị kia nhà cậu đúng là có tố chất gây chuyện?”

“Không liên quan tới em ấy, là có người ghen tị với em ấy thôi.”

Đào Lân: “…” Hắn không nói nữa còn không được sao, đừng nhét cơm chó nữa.

Phó Duy Trạch hồn nhiên không tự biết mà ở đây vung thức ăn cho chó, điện thoại trong túi lại rung lên.

Là Đồng Trình gọi tới.

Chuyển động ghế lăn đi đến bên cạnh, nhận máy liền nghe thấy bên kia nói: “Phó tiên sinh, tra được rồi, là Bạch San…”

Bên trong phòng bệnh Đào Nhạn cầm điện thoại của Dung Hiểu lướt weibo: “Tôi không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy!”

Trước khi tới đoàn phim Thượng tiên cũng mới vừa đăng một bài viết——

Đoàn phim Thượng tiên V: Chuyện hàng ngày ở đoàn phim Thượng tiên: Cảm ơn sự chú ý của mọi người đối với đoàn phim chúng tôi, hiện tại vẫn chưa hết thời gian điều tra, xin mọi người cho chúng tôi thêm chút thời gian, nhất định chúng tôi sẽ đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, xin cảm ơn! 【ảnh 】…

“Phắc, chờ lâu như vậy rồi mà mấy người lại cho tôi xem thứ này?”

“A a a a, mị còn tưởng cuối cùng đã có kết quả, ai ngờ cứ như này là xong, có phải mị hẳn là nên vui mừng vì mấy người đã chịu thừa nhận xảy ra chuyện rồi?”

“Hiệu suất công việc đừng có thấp như vậy chứ!!!!”

“Bái phục luôn, đúng là lãng phí tình cảm!”

“Tốt xấu cũng nên nói một chút là đã xảy ra chuyện gì, đến mức này rồi còn tạo thêm nhiệt độ!!”

“Không thể nói qua một chút à, tốt xấu gì cũng cho tụi này một câu trả lời đi chứ!”

“Mọi người lẽ nào không một ai phát hiện, phàm là mấy kiểu truyền thông không có thông tin chính xác, nhất định phải “khuấy nước” trước!”

“Lầu trên không phải chỉ có mình thím đâu, rốt cục cũng có người có suy nghĩ giống tôi, theo lý thuyết thời điểm như thế này cho dù đoàn phim không nói, trên mạng cũng có vài bài phong thanh, tôi có thế cho là đám blogger kia không dám?”

“Chỉ có tôi muốn biết bao giờ mới bắt được thủ phạm hả, nhiều ngày như vậy vẫn không bắt được thì có ổn hay không vậy?”

Xem xong weibo của đoàn phim, Đào Nhạn liền kéo xuống weibo của Dung Hiểu nhìn chút.

Bài viết mới nhất trên weibo Dung Hiểu vẫn là vào ngày xảy ra chuyện, mở ra khu bình luận ——

“Tiểu ca ca, anh có khỏe không, có thể lên tiếng để chúng em yên tâm được không!”

“Không chừng chính là tân binh mới này gặp chuyện rồi!!”

“Đều nghe nói chuyện có liên quan tới cậu, đến cùng là có hay không, đừng giả chết!!!”

“Trước khi có chuyện vẫn đăng bài, sau khi có chuyện thì không đăng gì nữa, không phải thật sự là cậu chứ!!!!”

“Tân binh như cậu ngoại trừ gây chuyện, còn khiến người khác ghê tởm!!!”

“Lầu trên oán khí nặng quá nhỉ, công bằng mà nói thì Dung Hiểu đã làm cái gì, hiện tại ở trên mạng truyền ra mấy thứ cũng không biết là thật hay giả, mấy người nghe qua một tý xong đến đây mắng người, đến lúc biết được chân tướng, mấy người có tới xin lỗi không?”

“Tôi cũng thấy lâu trên nói thật khó nghe, về mặt lý trí mà nói, chuyện này cùng Dung Hiểu có quan hệ gì, huống hồ không đăng weibo cũng không chỉ có mình cậu ấy, một số anti-fan đừng có làm mấy chuyện khó coi như vậy!”

“Một số fan có tố chất một chút được không, vừa xảy ra chuyện cũng chỉ biết phun bậy bạ!!”

“Dung Hiểu đến cùng đã làm cái gì đáng để mấy người bôi đen cậu ấy, cậu ấy mới 18 tuổi, không thể đối xử tử tế với cậu ấy à?”

“Tôi tuy rằng không thích cậu ta, nhưng cũng cảm thấy nhiều người quá đáng thật sự!!”

“Hiểu Hiểu, mấy cái bình luận này cậu đừng để trong lòng, bọn họ không biết nên đều nói lung tung, chờ anh của tôi trở về, tôi sẽ đòi lại điện thoại, giúp cậu mắng trở lại!” Đào Nhạn nhìn khu bình luận của Dung Hiểu có vài thứ xấu xa bẩn thỉu, tâm lý khó chịu muốn chết.

Dung Hiểu có lỗi gì, rõ ràng cũng là người bị hại vậy mà còn bị mắng.

“Tôi không để trong lòng, cậu cũng đừng giúp tôi mắng người, hiện tại chúng ta yên tâm chờ kết quả, sau đó thì cho mọi người một cậu trả lời.” Dung Hiểu không muốn Đào Nhạn vì giúp cậu mà chọc thêm phiền phức không cần thiết.

“Được rồi, nghe lời cậu, vậy cậu đừng có cả nghĩ quá nhá, tôi vẫn tốt lắm.”

“Được, tôi không nghĩ, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước, chờ sau khi tôi thăm Hứa Nghị xong sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”

“Vậy thì nhờ cậu.” Đào Nhạn sờ môi cười phất phất tay với cậu.

Dung Hiểu từ phòng bệnh đi ra, phát hiện Đào Lân không có ở đây, chỉ có một mình Phó Duy Trạch đang chờ cậu: “Xong rồi, chúng ta trở về nhé?”

“Sao lại chỉ có một mình anh?” Dung Hiểu đi tới đẩy xe cho anh.

“Đào Lân đi xử lý chút chuyện, không cần lo lắng, lát nữa sẽ trở lại, chúng ta đi trước đi.”

“Được.”

Đồng Trình có việc cần làm liền điều tài xế từ nhà cũ lại đây, hiện tại Phó Duy Trạch cơ bản đã có thể bước đi bình thường, cho nên cũng không cần người giúp, mở cửa xe, Phó Duy Trạch lên xe, Dung Hiểu cất xe lăn của anh vào cốp sau, trở lại trên xe, vừa định đóng cửa lại liền nghe Phó Duy Trạch nói: “Hung thủ tìm được, là Bạch… Cẩn thận… A…”

Lời còn chưa nói hết, xe bỗng nhiên khởi động, Dung Hiểu đang chuẩn bị lách qua ngồi vào vị trí bên cạnh Phó Duy Trạch, bỗng nhiên ngã nhào lên trên người Phó Duy Trạch, tình cờ ấn vào chỗ không nên ấn.

Lại nghe Phó Duy Trạch rên lên một tiếng…

Hết chương 36.

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Nam Thê Xung Hỉ… – Chương 36

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.