Nam thê xung hỉ… – Chương 38


Chương 38:

Tóc của Phó Duy Trạch trước khi hôn mê vẫn luôn có người phụ trách, sau khi tập luyện hồi phục cũng từng cắt một lần, thực ra cũng không dài, chỉ là sau khi nhìn thấy Dung Hiểu đăng bài, Phó Duy Trạch nhìn chằm chằm bức ảnh chụp sau gáy kia rất là lâu.

Anh có thể chứng thực lời nói của mấy người trên mạng, phương diện này nọ của anh quả thật không tệ.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, anh thực sự lớn hơn Dung Hiểu tới mười tuổi.

Anh không phải phụ nữ, không thể dựa vào trang điểm che giấu tuổi tác, thế nhưng anh có thể đi cắt tóc, giúp bản thân thay đổi ngoại hình!

Lần này anh quyết định cắt tóc mai cao lên một chút, tóc tuy dày nhưng cũng không quá rậm rạp, so với kiểu tóc thành thục ổn trọng lúc đầu thực sự trẻ hơn rất nhiều.

Ánh mắt Dung Hiểu sáng lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Phó Duy Trạch trong gương mà giật mình, hai má nóng bừng.

Phó Duy Trạch sinh ra đã có ngoại hình vô cùng tuấn tú, lần này thực sự được bộc lộ, quả thật đẹp trai đến bùng nổ.

Từ tiệm cắt tóc bước ra, tâm tình Phó Duy Trạch rất tốt, vừa rồi ánh mắt đứa nhỏ nhìn anh tỏa sáng lấp lánh, liền nói rõ quyết định của anh đêm nay không tồi.

Về tới nhà, Phó Tu đang đi bộ tiêu cơm dưới lầu, nhìn thấy bọn họ trở về liền chào đón, đôi mắt liếc đến kiểu tóc của Phó Duy Trạch, ngạc nhiên trong lòng: “Cắt tóc hả?”

Phó Duy Trạch đáp một tiếng, không nói gì thêm, Phó Tu đưa mắt nhìn bọn họ đi vào, quay đầu nói với bác Trình: “Sao tôi thấy kiểu tóc này không giống kiểu trước đây lắm nhỉ?”

Bác Trình cười nói: “Thiếu gia để tóc nào cũng đẹp.”

“Cũng đúng, có điều cái kiểu tóc này… Ừmm, nhìn rất trẻ trung.”

Trở về phòng, Dung Hiểu nhìn thấy hàng cậu đặt trên mạng đã được giao đến, bác Trình giúp cậu ký nhận xong thì đặt lên bàn, còn chưa mở ra.

Phó Duy Trạch hiếm khi nhìn thấy đứa nhỏ mua đồ liền nói: “Em mua gì thế?”

Dung Hiểu nghĩ đến thứ ở bên trong, mặt không đổi sắc thả gói hàng xuống, dùng kéo cắt bao niêm phong: “Một ít cẩu kỷ táo đỏ ngâm nước uống, dạo này trời nóng uống vào giúp bổ khí bổ huyết, rất tốt.”

Phó Duy Trạch còn cho rằng bản thân nghe nhầm, giật mình xong liền nhìn thấy đứa nhỏ đã lấy trà trong hộp ra rồi nói với anh: “Mỗi túi vừa vặn dùng một lần, rất tiện lợi, sau này khi nào Phó tiên sinh uống nước nhớ ngâm một túi, rất tốt cho cơ thể đó, số còn lại tôi cầm đi cho ông nội và bác Trình.”

Tất cả mọi người đều uống, hẳn là Phó Duy Trạch sẽ không nghi ngờ gì nhỉ?

Phó Duy Trạch vẫn chưa biết Dung Hiểu vì lo cho phương diện kia của anh mà hao phí bao nhiêu công sức, nắm chặt túi trà cẩu kỷ táo đỏ trong tay vui sướng tràn đầy.

Ừm, đây chính là sự khác biệt giữa có vợ và không có vợ đó.

Anh hơn cậu mười tuổi, trước đó anh thấy tuổi tác mình cũng không lớn lắm, đàn ông ở độ tuổi này chính là tốt nhất, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng, vẫn nên bảo dưỡng thân thể cho tốt.

Trà cẩu kỷ táo đỏ, giúp dưỡng sinh.

Phó Tu nhìn thấy thứ cậu đưa cho thì rất cao hứng nhận lấy, bác Trình cũng ôm lấy một phần của bản thân, chờ sau khi Dung Hiểu thì nói với Phó Tu: “Từ khi cậu Dung tới, nhà ta cũng thay đổi hẳn.”

Phó Tu nhìn thứ được ông ôm trong lòng: “Đúng là thay đổi rồi, ông cũng bắt đầu nhận hối lộ.”

Bác Trình đắc ý nói: “Đây cũng là cậu Dung có lòng, ngày mai tôi nhất định đặt làm riêng mấy cái cốc, chuyên dùng để ngâm trà.”

Phó Tu gật đầu: “Ừm, làm thêm cho tôi cả túi đựng cốc nữa, lúc nào tôi đi tản bộ vừa vặn có thể mang theo.”

“Vâng.”

Ngày tiếp theo, chuyên gia phục hồi chức năng La Ninh làm kiểm tra tình hình hồi phục của Phó Duy Trạch, sau khi có kết quả đạt tiêu chuẩn, La Ninh vươn tay với Phó Duy Trạch: “Phó, chúc mừng anh, anh đã hoàn toàn bình phục, đồng thời kết quả hồi phục so với dự đoán của tôi còn tốt hơn, thậm chí ngay cả người bình thường chưa chắc đã tốt bằng anh, đây chính là một kỳ tích, Phó, anh không vui sao, chúng ta ôm nhau một cái được không, tôi kích động quá trời!”

Phó Duy Trạch uyển chuyển bắt tay hắn: “Cảm ơn, khoảng thời gian này cực khổ rồi, tôi sẽ  bảo Đồng Trình sắp xếp một chuyến du ngoạn ở thành Nam cho các anh, đi chơi vui vẻ.”

“Phó, anh đúng là quá khách khí.”

La Ninh nói một hồi, phát âm tiếng phổ thông như người nước ngoài, khi nghe thấy Phó Duy Trạch để Đồng Trình dẫn bọn họ đi dạo một vòng thành Nam, con mắt màu xanh lam tràn đầy hưng phấn.

Nghe thấy Phó Duy Trạch đã khôi phục hoàn toàn, Phó Tu đỏ cả vành mắt.

Từ lúc Phó Duy Trạch hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ có thể khôi phục không khác người bình thường, Phó Tu cảm thấy ông trời đúng là không vút bỏ lão già này.

Lời đại sư ở chùa Nam Thành xác thực linh nghiệm, ông nhất định phải đến lễ tạ, và quyên tặng thật nhiều đèn nhang.

Sau khi Phó Duy Trạch khôi phục, Dung Hiểu đưa ra thí nghiệm.

Phó Duy Trạch tuy rằng cũng muốn biết kết quả, nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ đã thu thập xong tất cả đồ đạc chuyển lên phòng trống ở tầng trên, lại cảm thấy phiền muộn muốn chết.

Chuyển xong đồ đạc, Dung Hiểu nhìn thời gian trên điện thoại: “Phó tiên sinh, từ tám giờ tối nay đến tám giờ sáng mai gặp lại nhé.”

Nếu bọn họ có thể tách ra 12 giờ, sau này cậu đi công tác, chỉ cần trong thành Nam, Phó Duy Trạch sẽ không cần đi cùng cậu nữa, hoàn toàn có thể tự đi làm việc của bản thân.

Nếu như có thể tách ra 24 giờ trở lên, vậy khi cậu nhận lịch diễn ở tỉnh khác cũng không có vấn đề gì.

Phó Duy Trạch đứng ở cửa, nhìn rất giống một chú chó lớn sắp bị bỏ rơi, Dung Hiểu cảm thấy anh có chút đáng thương, nhẹ dạ chủ động đến gần, ôm anh một chút, mang theo hương thơm ngọt ngào.

Vừa chạm vào đã buông, Dung Hiểu đỏ mặt: “Ngủ ngon, Phó tiên sinh.”

Nói xong đóng cửa lại.

Phó Duy Trạch đè xuống rung động đáy mắt, thời điểm quay người xuống lầu liền đối diện với Phó Tu đang đi lên lầu chuẩn bị về phòng.

Ánh mắt Phó Tu tràn đầy vẻ trêu tức, Phó Duy Trạch ho khan một tiếng, đi ngang qua người ông: “Ông nội ngủ ngon.”

Phó Tu gật đầu: “Con cũng nghỉ sớm một chút.”

Phó Duy Trạch cảm thấy được Phó Tu cố ý, biết rõ tối nay anh sẽ không ngủ được.

Trở về phòng, trong không khí vẫn còn vương lại mùi vỏ cam từ đứa nhỏ, hương thơm giống như chúng được đặt bên cạnh một chiếc lò sưởi vào mùa đông, trong vị chua lại có chút ngọt ngào, dễ ngửi đến mức khiến lòng người trở nên tham lam.

Rõ ràng người ta cũng chỉ chuyển lên tầng trên, căn phòng này lại có thể quạnh quẽ đến vậy.

Phó Duy Trạch lấy ghế lăn được đặt gọn bên cửa sổ mở ra ngồi xuống, di chuyển vài vòng trong phòng, chưa bao giờ anh lại cảm thấy nhớ nhung một người đến thế.

Dung Hiểu ngồi ở trên giường, kịch bản “Mãn Viên Xuân Sắc” đã đọc được hơn một nửa, cậu vốn muốn thừa dịp trong thời gian tách khỏi Phó Duy Trạch thì đọc hết nó, kết quả phát hiện, cậu căn bản đọc không xong nổi.

Đầy đầu đều đang nghĩ Phó Duy Trạch đang làm gì, đang bận làm việc hay là đã nghỉ ngơi?

Lại nghĩ một chút hiện tại mới hơn tám giờ, Phó Duy Trạch xưa nay cũng không ngủ sớm như thế.

Có nên hỏi thăm anh một chút không nhỉ?

Cầm điện thoại di động lên, mở wechat của Phó Duy Trạch, do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe theo lòng mình.

Ngay khi cậu soạn “Đang làm gì thế” xong, bấm gửi đi, đồng thời trên màn ảnh cũng nhảy lên tin nhắn gửi đến: “Đang làm gì thế”.

Dung Hiểu giật mình, không kìm lòng được kéo khóe môi, tâm lý trở nên ngọt ngào.

Phó Duy Trạch nhìn trong khung chat cũng nhận được ba chữ giống hệt, trong mắt tràn đầy sự ấm áp.

Phó Duy Trạch: Nhớ em.

Dung Hiểu nhìn anh nói thẳng như vậy thì hai má như muốn bốc khói, vươn tay xoa nắn một cái, rõ ràng Phó Duy Trạch không ở trong phòng, nhưng cảm giác như đang bị trêu chọc lại càng rõ ràng hơn.

Trái tim không thể khống chế nhảy nhót bang bang trong lồng ngực, mím môi: Sáng sớm mai là có thể gặp rồi.

Sau khi đứa nhỏ trả lời, lồng ngực Phó Duy Trạch thắt lại: Chụp gửi tôi một tấm ảnh nhé, tôi còn chưa có tấm hình nào của em.

Nhìn thấy câu nói này, hai má Dung Hiểu càng nóng, rõ ràng Phó Duy Trạch chỉ đòi cậu một tấm hình, cũng chẳng trêu chọc gì cậu, thế mà cậu đã thấy nóng như vậy rồi.

Trong thời gian do dự, Phó Duy Trạch lại gửi thêm một tin: Không được sao?

Chỉ đơn giản ba chữ, Dung Hiểu lại cảm thấy có một loại oan ức cho dù cách màn hình cũng chân thật đến thế.

Dung Hiểu: Không phải không được, chờ một chút ạ.

Nhấp môi, tuy rằng thật sự không tiện, nhưng cũng không nỡ cự tuyệt Phó Duy Trạch.

Dung Hiểu ngồi xuống, giơ điện thoại lên, nhìn về phía ống kính, khóe môi hơi cong nhẹ, không biết là cười hay không cười thì dễ nhìn hơn, đành chụp liên tiếp ba tấm.

Mở album ra xem lại, cảm thấy cũng ổn liền gửi cho Phó Duy Trạch: Tôi chụp không tốt lắm, như vậy được không?

Nhận được tin nhắn, Phó Duy Trạch giơ tay chặn mũi, con ngươi đen láy chăm chú nhìn vào màn hình, mở ảnh.

Chỉ thấy đứa nhỏ yên tĩnh ngồi trên giường lớn, thần sắc ngại ngùng câu nệ, đôi mắt hoảng loạn nhìn ống kính, áo ngủ tơ tằm đổ thẫm khiến làn da trắng nõn của cậu càng trở nên trong suốt, như tinh linh lạc vào thế gian, khiến cho người khác muốn ôm trọn cậu vào lồng ngực.

Hầu kết Phó Duy Trạch chợt động, mở tấm thứ hai.

Tấm thứ hai thì cận ống kính hơn một chút, có thể nhìn thấy rõ cặp lông mi cong vút của đứa nhỏ…

Muốn sờ quá.

Tấm thứ ba là một tấm Dung Hiểu mỉm cười, tay làm chữ V, vừa xinh đẹp lại có phần nhí nhảnh…

Anh hối hận rồi, vốn muốn có một bức ảnh của đứa nhỏ dùng để giải nỗi buồn tương tư, nhưng bây giờ, cúi đầu nhìn đến chỗ nào đó đang có phản ứng, Phó Duy Trạch gửi lại tin nhắn cho Dung Hiểu: Đi tắm đã, em chờ chút.

Dung Hiểu căng thẳng chờ đợi Phó Duy Trạch trả lời, nhìn thấy mấy chữ này khiến cậu hoang mang.

Lúc nãy chuyển đồ không phải Phó Duy Trạch đã tắm rồi sao?

Sao lại tắm nữa rồi?

Tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn khéo léo trả lời: Dạ.

Để điện thoại qua một bên, Dung Hiểu nằm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm kịch bản, đầu óc lại hoàn toàn không ở đây, nghĩ đến ảnh chụp vừa rồi xong lại nghĩ đến cậu cũng chưa có tấm ảnh nào của Phó Duy Trạch trong điện thoại nha!

Nghĩ như thế, Dung Hiểu không nhịn được gửi tin cho Phó Duy Trạch: Gửi tôi một tấm hình của anh được không?

Tắm qua nước lạnh xong, cũng đè xuống cảm giác khô nóng trong người, Phó Duy Trạch từ buồng tắm đi ra, chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng bên hông, cầm điện thoại di động lên nhìn thấy Dung Hiểu gửi tin tới.

Ánh mắt Phó Duy Trạch trở nên sâu thẳm, mở camera, chụp cho bản thân hai tấm hình, trước đó làm hồi phục chức năng cũng có luyện thêm cả thể hình, cơ bắp vì nằm giường bệnh nửa năm mà biến mất, nay lại xuất hiện và lợi hại hơn xưa.

Vừa đẹp lại vừa khiến người ta chết mê.

Dung Hiểu thấy điện thoại rung, nhanh chóng cầm lên, kết quả đập vào mắt chính là hai tấm ảnh Phó Duy Trạch nude nửa người.

Dường như cố ý, ánh mắt mà người đàn ông nhìn về phía ống kính tràn đầy vẻ xâm lược.

Dung Hiểu a một tiếng, ngã trở vể giường, hai tai đỏ bừng, nghiêng đầu dùng một mắt lén lút nhìn người đàn ông trong ảnh, nhẹ nhàng cắn môi một cái, còn không đợi cậu khôi phục lại bởi sự kích thích từ hai tấm ảnh, Phó Duy Trạch đã trực tiếp gọi video lại cho cậu.

Dung Hiểu do dự, bấm nhận…

Phó Duy Trạch đang chỉnh điện thoại, đặt nó cố định trên bàn, trên người vẫn chỉ có chiếc khăn tắm đang vắt vẻo bên hông, từ góc độ của Dung Hiểu, vừa vặn có thể thu hết dáng người quyến rũ đó vào trong mắt

Đúng là không dám nhìn thẳng, rồi lại nhịn không được muốn nhìn, Dung Hiểu cuối cùng thực sự hết cách, giơ tay che mắt hết sức giả trân: “Phó tiên sinh, anh có thể mặc đồ vào được không.”

Phó Duy Trạch dường như không nhìn thấy bộ dạng đang xấu hổ của cậu, biết mà còn hỏi: “Làm sao vậy, tôi mới vừa tắm xong, hơi nóng.”

Dung Hiểu nghiêng đầu: “Mặc đồ vào nhanh đi, đừng để cảm lạnh.”

Thấy đứa nhỏ thật sự ngại ngùng, Phó Duy Trạch khẽ cười một tiếng, lấy áo ngủ trên giường mặc vào, sủng nịch nói: “Ảnh có đủ dùng hay không, không đủ thì tôi chụp thêm.”

Không đề cập tới còn tốt, vừa nói đến thì Dung Hiểu hối hận muốn chết, cậu vốn chỉ muốn có một tấm ảnh bình thường, ai biết Phó Duy Trạch sẽ gửi ảnh kiểu này cho cậu chứ.

“Được rồi, anh không cần chụp thêm nữa đâu.” Dung Hiểu nói xong quay đầu nhìn về phía Phó Duy Trạch, chuyển hướng đề tài, “Không phải anh tắm rồi sao?”

“Ừm.” Phó Duy Trạch ngồi bên giường đáp một tiếng, Dung Hiểu còn cho rằng đã trả lời xong, lại nghe thấy anh nói thẳng ra, “Đàn ông tắm rửa, ngoại trừ vệ sinh cơ thể, còn có những nguyên nhân khác, Hiểu Hiểu, em biết là gì không?”

Dung Hiểu sửng sốt một chút, sau đó ý thức được Phó Duy Trạch đang ám chỉ với cậu cái gì, hoảng loạn mà bấm cúp…

Nhìn màn hình đột nhiên đen thui, Phó Duy Trạch thấp giọng bật cười, làm sao bây giờ, lại nhớ em ấy hơn rồi.

Sau khi Dung Hiểu đóng lại video trò chuyện, mặt đỏ bừng như muốn nổ tung, cậu cũng không ngốc, sao mà có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Duy Trạch.

Là đang ám chỉ với cậu rằng phương diện kia của anh không có vấn đề gì sao?

Bị phát hiện rồi à?

Ây da, Dung Hiểu tựa đầu chôn vào gối cọ cọ, tim cậu bây giờ đạp rất nhanh, không nghĩ tới Phó Duy Trạch cũng biết thả thính, mới rồi chắc chắn là đang thả thính cậu.

Xem qua hình của anh, đi tắm cái gì chứ…

Sáng sớm hôm sau, Dung Hiểu dậy muộn hơn so với ngày thường một chút, lúc nhìn thấy Phó Duy Trạch, vẻ mặt lại càng không được tự nhiên, ánh mắt trước sau đều không dám nhìn thẳng vào anh.

Phó Duy Trạch đoán có lẽ vì biểu hiện hôm qua của anh quá thẳng thắn nên đã dọa cậu.

Không biết rắng tối hôm qua sau khi đi ngủ, Dung Hiểu liền mơ thấy anh, một giấc mơ “nhạy cảm”.

Sáng sớm phải dậy giặt quần lót, cả người liền mất tinh thần.

Trước đây cũng không phải là cậu chưa nằm mơ kiểu này bao giờ, chỉ là thường thường sẽ không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng lần này cậu nhìn thấy rất rõ, người đàn ông ôm ấp cậu chính là Phó Duy Trạch.

Hơn nữa cả đêm đều chưa từng dừng lại, sáng sớm tỉnh dậy, không chỉ phía trước, liền ngay cả chỗ đó đó đều có phản ứng.

Tuy rằng cơ thể này của cậu khác với người bình thường, nhưng mà trước đó chưa có phản ứng rõ rệt.

Điều này khiến cho cậu lần đầu tiên nếm trải thấy vô cùng ngại ngùng.

Bây giờ nhìn thấy Phó Duy Trạch sẽ theo bản năng nghĩ đến giấc mộng đêm qua, tự cảm thấy bản thân thật sự quá thèm muốn.

“Sao thế, hôm qua hai đứa con ngủ riêng, có chỗ nào bất ổn hay không?” Phó Tu đột nhiên mở miệng hỏi, Dung Hiểu lúc này mới nhớ tới nguyên nhân mà hai người ngủ riêng.

Cậu vừa rồi chỉ lo thẹn thùng, quên cả hỏi thăm Phó Duy Trạch có việc gì không.

“Không có, đã tốt rồi.”

Nghe thấy Phó Duy Trạch nói vậy, Dung Hiểu cùng Phó Tu đều thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu đã như vậy, tối nay Dung Hiểu lại chuyển về đi thôi.” Phó Tu nói xong, Phó Duy Trạch quay đầu nhìn về phía Dung Hiểu, hiển nhiên là đang chờ đứa nhỏ trả lời.

Dung Hiểu mới vừa làm “chuyện xấu”, sao dám trở về ngủ cùng phòng chung chăn gối với Phó Duy Trạch: “Ây, ngày hôm qua chỉ thí nghiệm 12 giờ, hay là hôm nay thử nghiệm lên 24 giờ ạ?”

Phó Tu nghe vậy nghĩ một hồi, cảm thấy chỉ thử 12 giờ xác thực không đủ, gật đầu nói: “Cũng tốt, thử tách nhau 24 giờ xem sao, nếu không có chuyện gì, vậy thì về cơ bản sau này các con không cần phải thời thời khắc khắc đều phải ở cạnh nhau”

“Con cũng nghĩ thế, Phó tiên sinh bận rộn như vậy, không thể lúc nào cũng nhường nhịn con được.”

Dung Hiểu nói xong, cậu cùng Phó Tu đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Phó Duy Trạch.

Phó Duy Trạch: “… Vậy cứ nghe theo lời mọi người đi.”

Phó Tu hiển nhiên thấy được sự u oán trong câu nói của cháu trai nhà mình, nhưng không muốn vạch trần.

Dung Hiểu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi có thể đi gặp Đào Nhạn không?”

Cũng không phải cậu muốn đi ra ngoài chơi bời, chỉ là hiện tại cậu còn chưa sẵn sàng đối mặt với Phó Duy Trạch.

Phó Tu đúng lúc đứng lên: “Chuyện của mấy người trẻ tuổi các con lão già ta đây cũng không quản, tự các con quyết định là được rồi.”

Phó Duy Trạch đối diện với ánh mắt tràn ngập mong đợi của đứa nhỏ: “Đào Nhạn còn đang bận đóng phim.”

“Tôi có thể đi buổi tối mà, cậu ấy hẹn tôi nhiều lần lắm rồi.”

Phó Duy Trạch: “… Được rồi, nhưng không được về quá muộn.”

“Dạ!” Được Phó Duy Trạch cho phép, đôi mắt Dung Hiểu nhất thời sáng lên, cười bảo đảm, “Tôi sẽ không về muộn đâu!”

Tuy rằng không muốn, thậm chí còn muốn giấu đứa nhỏ đi, nhưng Phó Duy Trạch cũng biết, Dung Hiểu cũng nên có vòng bạn bè của chính mình.

Lại nói, lúc Dung Hiểu gọi điện thoại, Đào Nhạn sướng đến phát rồ rồi: “Tất nhiên rồi, buổi tối tôi lái xe qua đón cậu, dẫn cậu tới chỗ hay ho.”

“Không cần đón tôi đâu, buổi chiều tôi tới đoàn phim chờ cậu.”

“Vậy cũng được, cậu tới sớm một chút, anh em ta còn có thể tâm sự mỏng một lúc.”

Phó Duy Trạch ngồi bên cạnh, nhìn Dung Hiểu vui vẻ hẹn Đào Nhạn, nghĩ hiện tại muốn đổi ý còn kịp không.

Để điện thoại xuống, Dung Hiểu thu hồi nụ cười, bé ngoan nhìn về phía Phó Duy Trạch: “Phó tiên sinh, tôi đi thay quần áo, nhớ phải uống nhiều nước, đừng làm việc quá sức, mai chúng ta gặp lại nha.”

Dựa theo thời gian hiện tại, 24 giờ tới cậu không thể gặp mặt Phó Duy Trạch, thời gian bỏ lệnh cấm chính là giờ này ngày mai.

Phó Duy Trạch đưa mắt nhìn Dung Hiểu lên lầu, chỉ cảm thấy chưa bao giờ phiền muộn như lúc này.

Gọi điện cho Đồng Trình tới đón, anh muốn đi làm, anh cần phải làm việc để thôi miên bản thân.

Buổi tối rời khỏi đoàn làm phim, Dung Hiểu cùng Đào Nhạn lên xe: “Chúng ta đi đâu?”

Đào Nhạn lấy từ ghế sau xe một chiếc áo da jacket ném cho Dung Hiểu: “Cái này cho cậu mặc, dẫn cậu tới một nơi táo bạo!!”

Trong giọng nói Đào Nhạn tràn đầy hưng phấn, Dung Hiểu ôm lấy jacket hỏi: “Chỗ cậu bảo còn có yêu cầu riêng về trang phục hả?”

Đào Nhạn bị câu nói này của cậu chọc cười, nói: “Cậu sao lại đáng yêu thế chứ, đừng nói với tôi cậu lớn như vậy rồi còn chưa đi hộp đêm nhé!”

Hộp đêm?

Dung Hiểu mở to hai mắt nhìn Đào Nhạn: “Chúng ta đi hộp đêm hả?”

Thấy phản ứng của cậu như vậy, Đào Nhạn chợt nhớ tới phản ứng của Dung Hiểu trước đây khi biết đến kem bôi vùng kín, nhất thời không kềm được nụ cười, hỏi: “Phó Duy Trạch đến cùng là nhặt được cậu ở đâu mà ngoan vậy chứ?”

Đột nhiên nhắc tới Phó Duy Trạch, hai má Dung Hiểu nóng lên: “Anh ấy không nhặt.”

“Anh ta không nhặt à, thế chẳng lẽ là anh ta nuôi trong nhà?”

“Cậu đừng nói nữa.”

Nhìn thấy hai tai Dung Hiểu bị hắn đùa cho đỏ bừng, Đào Nhạn nhịn không được nghĩ, ai nha, tại sao lại có người đáng yêu như thế nhỉ, đúng là Phó Duy Trạch lời to rồi!

“Chúng ta thật sự đi hộp đêm hả?” Dung Hiểu vẫn còn đang xoắn xuýt vấn đề này, trong lòng hơi thấp thỏm, cảm giác giống như làm chuyện xấu sau lưng Phó Duy Trạch vậy.

“Không dám đi à?”

“Cũng không phải, chỉ là… chưa đi bao giờ.” Dung Hiểu lắc đầu, cậu chỉ có chút hiếu kỳ, cũng có chút sốt sắng và mong đợi.

Đào Nhạn có thể hiểu được, một đứa nhỏ nghe lời như cậu, lần đầu tiên làm chuyện khác người nhất định có chút sợ hãi hồi hộp.

“Không cần sợ, hộp đêm kia có cổ phần của tôi, xem như là do tôi mở.”

Dung Hiểu nhìn về phía Đào Nhạn có chút ngoài ý muốn, có điều khi nghĩ đến nhà họ Đào sau lưng Đào Nhạn, đầu tư một ít sản nghiệp cũng không lạ gì.

Đào Nhạn dừng xe, dẫn Dung Hiểu đi vào từ cửa sau của hộp đêm có tên gọi là “Miêu”.

Từ bên trên đi xuống, tiếng nhạc xập xình càng lúc càng lớn, ngay khi Đào Nhạn mở ra cánh cửa kính mờ trước mặt, đập vào mắt chính là ánh đèn chói lóa cùng âm thanh điếc tai nhức óc, như nổ tung trong đầu Dung Hiểu.

Tiếp nhận hai chiếc mặt nạ hình mèo trong tay người giữ cửa, đưa cho Dung Hiểu một cái.

Sau khi đeo xong, Đào Nhạn kéo tay Dung Hiểu, lại gần nói: “Chúng ta đi bên kia, ăn một chút đã.”

Đào Nhạn lôi kéo cậu ngồi xuống, lập tức có phục vụ lại gần hỏi hai người họ có muốn uống gì không.

Dung Hiểu còn đang muốn gọi một ly nước trái cây, kết quả Đào Nhạn nói thẳng: “Hai ly rượu trái cây.”

Nói xong thì quay về phía Dung Hiểu: “Rượu trái cây ngọt, không say đâu.”

Dung Hiểu gật đầu, ánh mắt rơi xuống sàn nhảy cách đó không xa, lúc này có một thanh niên đang khiêu vũ ở trên, Đào Nhạn lại gần: “Trên đó ai cũng có thể lên nhảy, cậu có muốn đi nhảy một chút không?”

Dung Hiểu bị đề nghị lớn mật của hắn dọa cho sợ hết hồn, rất sợ Đào Nhạn thật sự đẩy cậu lên đó, vội vàng nói: “Tôi không biết.”

Đào Nhạn vươn tay nhẹ xoa đầu cậu: “Vậy lát nữa anh đây lên nhảy, nhóc con cậu ở dưới nhớ cổ vũ nhiệt tình đấy.”

Dung Hiểu gật đầu: “Được!”

Ngoan quá, Đào Nhạn bỗng nhiên có cảm giác đang dạy hư đứa nhỏ.

Phó Duy Trạch lúc này còn đang ở công ty “cặm cụi” công tác, mới vừa cầm di động lên hỏi bác Trình xem Dung Hiểu đã về chưa.

Sau khi nhận được tin là chưa, Phó Duy Trạch còn do dự không biết có nên gửi tin nhắn hỏi Dung Hiểu hay không.

Hiện tại đã sắp bảy giờ, đứa nhỏ ra ngoài từ trước buổi trưa, vậy mà bây giờ còn chưa về nhà?

Trong lúc đang do dự, điện thoại liền đổ chuông.

Là tin nhắn từ Lâm Thượng Vũ, mở ra, bên trong là một video ngắn, phía dưới viết: Phía sau có phải vợ cậu không?

Video chỉ ngắn ngủi mười lăm giây, là hình ảnh lúc Đào Nhạn dẫn Dung Hiểu vào cửa.

Phó Duy Trạch không nghĩ tới Đào Nhạn lại đem Dung Hiểu dẫn tới mấy nơi như thế, trước mắt tối sầm lại.

Anh bất cẩn quá rồi!

Nhanh chóng gõ tin nhắn: Định vị!

Ăn cơm xong, Dung Hiểu nhìn thấy Đào Nhạn đã uống sạch ly rượu trái cây, cởi áo khoác trên người ra, vươn tay kéo cậu lên: “Đi, chúng ta đi nhảy.”

Hoàn toàn không cho cậu cơ hội cự tuyệt đã lôi cậu tới vũ đài.

Dung Hiểu sợ hết hồn, thời điểm có thể phản ứng lại thì bản thân cũng đã đứng ở trên sân khấu, Đào Nhạn bên cạnh cậu nhẹ nhàng lắc lư thân thể, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, mang mặt nạ rồi, bọn họ không biết cậu là ai, thả lỏng, từ từ cảm nhận đi.”

Dung Hiểu chỉ căng thẳng chứ không cảm thấy sợ sệt, ánh mắt đen láy tuy rằng hoảng loạn nhưng lại lộ chút chờ mong.

Đứa nhỏ lần đầu tiên trốn người lớn trong nhà làm chuyện xấu, bên trong vẻ bất an lại lộ chút hưng phấn.

Âm nhạc thay đổi, đám người dưới vũ đài sau khi thấy bọn họ lên sân khấu thì phát ra từng trận hô hào.

Tuy rằng hai người trên vũ đài mang mặt nạ, nhưng với vóc dáng nhỏ gầy, góc mặt lộ ra dưới mặt nạ, cùng với thân thể đang nhẹ nhàng đung đưa của họ lúc này, ở nơi tràn ngập dục vọng trần trụi, với sự ngây ngô chợt lạc vào chốn phàm trần, toàn bộ những điều này đều có thể châm lên ngọn lửa dục vọng của mọi người, huống chi, nơi này còn là sân nhà Đào Nhạn.

Tự xưng là Hoàng tử nhỏ chốn hộp đêm – Đào Nhạn, không chỉ tự mình nhảy nhót, còn có thể khuấy động được cả Dung Hiểu.

Tràn ngập mê hoặc, từng chiếc nút áo sơ mi được cởi ra, nghe âm thanh rít gào dưới đài, Dung Hiểu tuy rằng không làm hành động khác người như vậy, nhưng vẫn bị hành động gợi cảm cùng điên cuồng của Đào Nhạn “lây nhiễm”.

Xoay xoay người theo nhịp, trên mặt mang nụ cười tùy ý.

Tại nơi cuồng nhiệt này, thỏa sức thể hiện bản thân, vừa táo bạo lại kích thích!

Phó Duy Trạch đứng ở cửa, nhìn thiếu niên trên sân khấu đung đưa thân thể, sắc mặt triệt để đen xì!

Tác giả có lời muốn nói:

Đào Nhạn: Kích thích khum?

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Nam thê xung hỉ… – Chương 38

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.